BÀI THƠ MẤT WEB
Chiều hôm nay, Ta mất đi trang web.
Buồn cao hơn người ” mất dép” ngày xưa…
Mất thật rồi…và không được tiển đưa,
Như dạo ấy, một chiều mưa cuối Hạ.
Người bỏ ta đi trong tiếng cười rộn rả
Ta thương đau nghe băng giá trong hồn…
” Mất dép ” rồi! Người nghe lạnh đôi chân
Ta mất Web nghe đường trần tắc nghẽn
Như người tình một lần lổi hẹn,
Ta cô đơn trên bến vắng đợi chờ!
Web đi rồi ! Web bóp chết hồn thơ,
Ta ngộp thở như tim khô đọng máu…
Trang Web oi! người tình ta yêu dấu
U uất tạ..có vang vọng thấu tai ngườỉ??
Đia Cầu Xanh