Góc Tháng Giêng … NHÌN LẠI…
Tác giả: Đào Thị Thanh Liên K2
10 năm ???
Trước đó nữa , nhớ ra thì chính xác 14 năm ! Mỗi
chuyến trở về thăm lại chốn xưa , chỉ lang thang một mình , hết Lê Lợi tới Đập Đá vì đây là con đường thân thương nhất trong cuộc đời !
Hỏi răng không thân thương cho được ? Khi mà biết mấy kỷ niệm cứ chồng chất , đan chéo chùm chùm trên con đường từ thời tóc bum bê tới …”tóc thề em xõa anh thương …” !!! Càng da diết hơn nữa khi tóc đã phai màu rồi lúc trở về cũng lại trên con đường nầy , làm dày thêm kỷ niệm … Vì răng ? Tự hỏi hoài : Vì răng ? Dòng đời trôi , ngập ngụa trong cay đắng , sầu khổ , ưu phiền … cố gắng lắm mới ngóc ngoi được để hít thở , để mạnh mẻ đứng lên , ngẩng cao tầm nhìn vạn nẻo trên đôi chân cô độc của kiếp dã tràng , để rồi …cũng chính trên con đường nầy !
CON ĐƯỜNG ĐỊNH MỆNH ! Đáng yêu !
Trước 2005 , trở về mỗi năm một mùa , bởi lúc nhỏ ham chơi quá , ngu ngơ quá ! Không biết hết được hương vị quê nhà , tới lúc chợt nhớ thì quay quắt – vội vã…vì chỉ sợ không còn kịp , tuổi tác đang dần tỉ lệ nghịch với thời gian và sức khỏe , ai mà biết trước được chuyện gì sẽ đến trong đời ? Thôi thì ba lô đeo vai, tửng từng tưng ta lên đường !
” Gừng càng già càng cay ” là rứa đó ! Ung dung tận hưởng , tưởng chừng không có gì so sánh được trên đời – Kiếp lãng du từ đây !…
2002 ____
Một Xuân của Huế lành lạnh , âm ấm , cỏ ven bờ sông Hương xanh mút mắt dịu dàng , lắt lay trong gió nhẹ thoảng đưa từ mặt nước rung rinh , cứ rứa mà ngồi ngắm hoài không chán , không muốn về . Ai có lận đận muôn hướng dòng đời mới thấy hết được điều bình yên hiện hữu miên viễn trong Huế , như vòng tay của Mạ ngày xưa . Từng con tò he tới tiếng lung tung lùng tùng , xoay tròn nỗi nhớ xanh đỏ tím vàng bên Mai Cúc trùng phùng muôn vạn nẻo …
Ai say rượu – say tình – ta chỉ say Huế của ta !
2003____
Một Hạ của Huế nóng rát nhưng thích lắm ! Sáng sớm thuê chiếc honda vù về Thuận An hụp lặn , bao mong ước từ lâu được dịp thấm từng mạch nguồn hơi thở trong niềm khao khát cội nguồn niềm thương nhớ . Hàng phi lao xanh thẳm màu thời gian của ký ức : bao lần cùng bè bạn ngao du cuối tuần , anh đàn em hát chập chùng giọng guitar ấm nồng tuổi học trò một thuở tình tang …
Vòng về ghé bún bò Vỹ Dạ thấm đậm mùi quê hương – mùi của Mạ – của một đời trầu cau , khế ngọt à ơi ….!!!
2004_____
Một Thu của Huế đằm thắm dịu dàng như màu áo lam của chị , của em – một thời vọng ngân tiếng chuông chùa Thiên Mụ trong xa vắng , ngọt ngào !
Hàng cây ven đường trơ cành trụi lá trong màu xám đục như màu mắt Mạ chiều nao …ngóng chờ!
Từng bước , thong thả khắp nẻo đường , nhìn ngắm như nuốt tất cả vào lòng thật sâu , giữ thật chặt để làm hành trang cho những lúc ở xa mỗi khi hồn đau đáu ngóng nghe quê Mạ mà ruột đau lắm chiều … thầm gọi hai tiếng Mạ ơi !!! Ngó về……
2004_____
Một Đông của Huế mù sương , hơi thở thành khói
bên ly cafe nhỏ ven đường ” mô rứa ” gọi nhau .
Từ múi Đập Đá ngó lên chiếc cầu thế kỷ mà muốn ôm tất cả vào lòng cho Huế thấm sâu…Từng bước, tay che nghiêng chiếc dù trong màng mưa lất phất
nhớ ngày hai đứa cùng sánh vai đếm từng cội me già …tay trong tay thật ấm nồng !!!
Ngọt ngào quá !
Dễ thương quá !
Rứa đó !
Ai say rượu – say tình – ta chỉ say Huế của ta !!!
Một thời…..Say mãi Huế ta ơi !!!