Người Lính Già nơi Xứ Người

NGƯỜI LÍNH GIÀ NƠI XỨ NGƯỜI

                                                           Nguyễn Trà K1A

Giới thiệu người viết: NguyễnTrà sinh quán Triệu Phước, Triệu Phong, Quảng Trị, vào học ở Huế, gia nhập quân đội VNCH năm 1968, Thủ Đức khóa 9/68. Thặng dư sau vào khóa 3/69, chuyển về Không Quân, tốt nghiệp hoa tiêu trực thăng ở Hoa Kỳ đầu năm 1971 về phi đoàn Hoàng Ưng 239 (Skyhawk) /SĐIKQ Đà Nẵng. Cuối năm 1972 lên Trung Úy giữ chức phi đội phó phi đội Gunship. Đầu năm 1975 đặc cách lên Đại Úy nhiệm chức lúc 30 tuổi. Định cư tại Hoa Kỳ năm 1975, vợ và 3 con đang hưu trí tại Nam Florida, USA.

***

Mùa thu được áp dụng cho cuộc đời của con người không chỉ là một mùa lá vàng mùa lá rụng tàn úa, mùa thu của những người lính già nơi viễn xứ sữa soạn và sẵn sàng cho tinh thần, những chuyến du lịch thông thả để tận hưởng sự thanh nhàn khi đời sống không còn vướng bận với miếng cơm manh áo nhọc nhằn, nhẹ bớt bổn phận trách nhiệm dưỡng dục dạy bảo con cái.

Cuộc đời rất ngắn ngủi, đến nỗi chưa kịp hưởng thụ những năm tháng đẹp đẽ tuyệt vời thì người lại già nua yếu ớt thời gian đến qúa nhanh khi nhận ra thì lại qúa muộn màng, cuộc đời dính liền nhiều sầu bi khổ lụy hơn là thảnh thơi an nhàn. Hạnh phúc đôi khi tưởng như xa vời, nhưng thật ra nó ở bên cạnh chúng ta, đừng mãi mê theo đuổi những thứ xa hoa phù phiếm,  với bước chậm trong ánh nắng chiều vàng nhạt với sự im lặng và tĩnh mịch của buổi hoàng hôn, hưởng thụ như từng phút dây qua cuộc sống, thấy hạnh phúc từ từ hiện ra đến với ta. Tuy nhiên sống lâu chưa phải là hạnh phúc, hạnh phúc là luôn cảm thấy vui vẻ, yêu đời biết tận hưởng cuộc sống. Hạnh phúc và vui vẻ của mình không phải ở trong con mắt của người khác mà lại ở chính trong tâm mình.

Vận nước điêu linh, tôi không giận hờn cũng chẳng oán trách, thế hệ chúng ta chẳng may phải hứng chịu đã lưu lạc khắp bốn phương trời, tuổi đời chồng chất hình hài cũng quăn queo gầy guộc trông cằn cỗi đã qua cái thời thơ mộng, bay nhảy, bao biến đổi của cuộc đời, đã từng lướt qua với nét lãng mạn, đa tình và thánh thiện của một chàng trai trên hai mươi, cuộc sống tấp nập và hối hả đi qua thật nhanh, mới ngày nào còn lang thang đây đó trên quê hương, nay ngoảnh đầu nhìn lại thấy mình đã già nua, cuộc đời ngắn ngủi thời gian không đợi ai nhưng đôi khi ta mải miết tìm kiếm quên đi hưởng thụ cuộc sống niềm vui và hạnh phúc, rất là đơn giản chỉ là ta đã lãng quên mà thôi, vận nước nỗi trôi, số mệnh con người rủi ro tình cờ bắt gặp đâu đó phảng phất một bóng hình, một giấu vết năm xưa là bao kỷ niệm tràn về, nước mắt tuôn trào, không tô điểm thêm sắc thêm son cho cái tuổi đã ngã về chiều tuổi bảy mươi tám mươi là chuẩn bị hành trang đi cùng cho đến hết đoạn đường phù sinh.

Nước Việt Nam, quê hương ta có núi rừng bao la cao ngão nghệ, có sông dài thăm thẳm uốn khúc chảy qua thôn xóm, có biển rộng trời cao, nằm bên bờ Thái Bình Dương, trải qua hàng ngàn năm do thiên nhiên tạo nên, qua nhiều thế kỷ con người tô son phết phấn vun xới càng ngày càng thêm đậm nét, qua thắng cảnh tuyệt vời khắc sâu vào tâm trí, dù có xa cách hàng vạn dặm người con của nước Việt vẫn mơ tưởng về đất mẹ, về thắng cảnh của quê hương, qua nhiều chế độ và xã hội gắn liền với thời gian và lịch sử nâng cao bảo tồn và phát triển đôi khi bị tàn phá và huỹ hoại. Ở xứ người cũng có cánh đồng “cò bay thẳng cánh”, cánh đồng trồng bắp  (ngô) khi mùa bắp đơm hoa nỡ trái, toả mùi thơm ngào ngạt những bông bắp lượn theo chiều gió uốn mình uyển chuyển đều đặn nhịp nhàng, tạo ra dáng điệu gây cảm giác dịu dàng, cũng có cánh đồng trồng mía xanh biếc ánh nắng mùa xuân lấp lánh dịu hiền phủ trùm lên cả cánh đồng, đến mùa thì mía được đốt cháy ngay giữa cánh đồng, làn khói xây thành những đám mây lơ lững chằng chịch từng tầng suốt ngày đêm, khi đang ở giữa không gian tỏa muì thơm trộn lẫn với mùi tro tàn của mía, ngào ngạt giữa khung trời bao la bát ngát, những đàn chim én bay lượn lơ lững trên không trung, tạo thành những bức tranh tuyệt diệu, cảnh đẹp thiên nhiên nơi xứ người tuy khác với mùi thơm mùa lúa chín nơi quê nhà hay thiếu luỹ tre xanh nhưng lại có bãi cát vàng thiếu bóng ngư phủ ngày đêm dầm mưa dãi nắng mò tôm bắt cá nơi dòng sông bến nước, ở đây không giống quê hương ta, nhưng cũng có cảnh đẹp và lãng mạn an ủi cho tuổi già đang sống nơi viễn xứ.

CanhDongBapCanhDongMia

Cánh đồng trồng bắp – Source:Internet         Cánh đồng trồng mía – Source:Internet 

Từ những người trí thức và những người giàu có sống nơi đô thị tráng lệ sầm uất đến các nông dân nghèo xơ xác sống nơi thôn quê hẻo lánh gần một trăm triệu dân Việt bất cứ ai cũng mong ước hoà bình, đất nước thanh bình dân giàu nước mạnh là sự mơ ước của người dân sau bao nhiêu năm chinh chiến đất mẹ điêu tàn, dân chúng chết chóc sự ước mơ đã thành tựu. Từ năm một ngàn chín trăm bảy mươi lăm nhà nước rêu rao hòa bình từ Nam ra Bắc, do đảng cộng sản chiến thắng, ban đầu nghe xuôi tai khoái chí, dần dần thấy ớn lạnh xương sống, qua sự cai trị và lãnh đạo của đảng cộng sản, hòa bình không chỉ là với cuộc sống chung im tiếng súng. Vì trong sự giao tiếp giữa người với người đôi khi con người giết hại lẫn nhau mà không cần dùng đến súng đạn, cũng có khi con người làm đau khổ nhau áp bức bóc lột và mâu thuẫn lẫn nhau mà không cần chiến tranh, cách tốt nhất để xây dựng hòa bình là tăng thêm những hành động yêu thương và bác ái với đồng loại. Nhìn lại lịch sử cận đại của nước Việt Nam bị đô hộ Pháp, bị “Mỹ ngụy” đổ quân vào miền Nam, bị Nga Tàu mang súng đạn xuống miền Bắc. Ngày nay đất nước chúng ta đang lâm nguy như vấn đề Biển Đông, Đồng Tâm, Formosa và gần đây vụ tiếng Việt mới…Không sớm thì muộn Việt Nam sẽ rơi vào tay ngoại bang, hay nói rõ hơn là bị Trung Quốc cai trị, nước Việt Nam của chúng ta đã trải qua hơn bốn ngàn năm Văn Hiến chưa bao giờ khuất phục và lòn cúi ngoại xâm, lịch sử dân tộc Việt Nam trải qua bao nhiêu thời đại từ nhà Đinh, nhà Lý, nhà Trần và nhà Lê… luôn luôn cương quyết đứng lên bảo vệ lãnh thổ vẹn toàn, trong giai đọan hiện nay, hơn bao giờ hết người Việt chúng ta ở khắp nơi trên thế giới, cần phải nắm tay nhau đoàn kết cùng noi gương tiền nhân để giữ gìn bờ cõi với hồn thiêng sông núi, với chí quật cường hào khí của người Việt Nam. Sau ngày ba mươi tháng tư năm một ngàn chín trăm bảy mươi lăm chúng ta thua trận nhưng chưa bao giờ giải ngũ cho nên vẫn còn trách nhiệm đối với quê hương và dân tộc, trước sự tồn vong của đất nước và hiểm hoạ nô lệ phương bắc, người cựu quân nhân VNCH vẫn khắc sâu trong tâm -Danh Dự -Tổ Quốc -Trách Nhiệm .

Trong đời sống ở thế gian xảy ra tùy vào yếu tố nhân duyên kết thành theo một chuổi trùng trùng duyên khởi rồi hội tụ dẫn đến kết qủa. Chúng ta đã từ bỏ quê hương điêu tàn, đã quay lưng với tương lai đen tối, nhưng không bao giờ quên chúng ta là dòng máu Việt, hãnh diện và tự hào là ngươì Việt Nam, tôi không ngồi nhìn quê hương và dân tộc với ánh mắt hờ hững dửng dưng với nỗi đau ngút ngàn đã phải trải qua, không ngồi khóc thương cho một khung trời đã mất mơ tưởng về một dĩ vãng đã tàn phai, với số tuổi già nua hàng ngày thấy trên các trang mạng  bạn bè ra đi tại quê nhà tại xứ người những tiếng cầu chúc, những lời chia buồn bên trời kia vẫn ngó về phía trời này tiếng vọng đau buồn chia lìa của tang quyến và người thân thuộc, để chia sẽ những hệ lụy trầm luân của người lính một thời sống chết có nhau của thời chinh chiến.

Từ ngày đến Hoa Kỳ chúng tôi không ngần ngại hơn thua đứng ra gánh vác công tác xã hội mà người tỵ nạn thường ví von “ăn cơm nhà vác ngà voi”từ công tác nhỏ bé đến công tác lớn lao không từ chối mà lại hăng say nhận lấy trách nhiệm để phục vụ đồng hương suốt bốn mươi hai năm qua và mãi đến hôm nay cũng vẫn ôm lấy trách nhiệm, không quản ngại già yếu, không thấy mệt mỏi tiếp tục làm những công tác xã hội, tuy nhiên khi về già muốn trao lại cho các con, các cháu trẻ trung, học rộng tài cao, chúng là thế hệ thứ hai, thứ ba sinh đẻ nơi xứ người hiểu được phong tục văn hóa nơi đang sinh sống, chúng biết cách giao tế từ trên cao cho đến các hóc hẽm đi vào xã hội, lớp trẻ đứng ra gánh vác công tác xã hội thì thích hợp và thành công.

Để thảnh thơi ra đi chúng ta phải thanh toán những món nợ đời, nợ tổ quốc quê hương, nợ ân tình, nợ xã hội, nợ bạn bè… những món nợ không bắt buộc nhưng chúng ta tìm mọi cách trả cho đời, gởi lại cho người trước khi đi về cõi cực lạc sẽ cảm thấy nhẹ nhàng và thanh thản. Hiện taị là phương tiện tương lai mới là cứu cánh là một phần thưởng dành cho quãng đời còn lại của mình. Có một người tôi muốn kể người nghe muốn chia sẻ mọi điều dù nhỏ nhất khi đã cho một giọt nắng trong buổi chiều tà cùng người vun đắp những yêu thương dù có đi mòn cả lối đời chỉ tìm thấy một hình bóng nhỏ bé ở bên cạnh tay đan tay trên con đường hạnh phúc dẫu thời gian hai mái đầu bạc phơ, vẫn yêu nhau đến hơi thở cuối cùng, theo gió mây ngàn đưa đẩy với niềm tin hy vọng chúng ta sẽ đón nhận cuộc đời tốt đẹp và hạnh phúc trước ngày giờ bước lên chuyến taù tốc hành về nơi yên nghỉ cuối cùng. Người phụ nữ tôi muốn nói đã đồng hành sau năm mươi năm lưu lạc đây đó thăng trầm vui buồn lẫn lộn chúng tôi vẫn ở bên cạnh nhau sẽ cùng nhau dẫn dắt nắm tay đi trên con đường hạnh phúc của cõi ta bà và cũng ước mong sẽ đồng hành theo nhau khi chuyển qua chuyến đò cuối cùng. Thật sự hơn bốn mươi ba năm khoảng thời gian đủ dài để hận thù lắng động, nhưng không đủ dài để xoá mờ những bi hùng đau thương có thật suốt đoạn đường tỵ nạn phải rời bỏ quê cha đất tổ sống lang thang nơi xứ người. Những ngày còn sống còn thở ra hít vào là những giờ phút muốn quên đi cuộc chiến điêu linh, tưởng nhớ đến các quân nhân cán chính đã vị quốc vong thân xin kính cẩn nghiêng mình đến các chiến sĩ thuộc Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa đã anh dũng chiến đấu hy sinh cho chính nghĩa quốc gia mẹ Việt Nam đang ấp ủ hình haì của những người con thân yêu, tổ quốc Việt Nam đã vị quốc vong thân, xin các anh an nghĩ thiên thu vĩnh biệt. Chúng tôi là những người lính năm xưa, toàn thể quân nhân và đồng bào đang tin tưởng vào chúng ta một ngày về rửa nhục để mẹ Việt Nam không còn cất lên tiếng than ai oán, để chúng ta cùng nhau trở lại kiếp làm người, chấm dứt đêm trường u tối đã phủ trùm lên tổ quốc suốt thời gian hơn bốn thập niên dài đằng đẵng.
Hinh01-Source-Internet

Hình minh họa – Source: Internet

Từ ngày giã từ quân đội chen chân vào dòng đời trên xứ người để được nhìn trời cao đất rộng, ngóng xa hơn lại quên đi tuổi thanh niên, tuổi đầy hoa mộng một thời còn trẻ đã đạt được ước mơ chiến đấu dũng cảm trên vùng trời miền nam, người lính trận lênh đênh như thuyền không bến, nay sống mai chết lúc nào cũng hiên ngang để thỏa chí tang bồng, nhưng lại khâm phục trìu mến ấp ủ và nâng niu trước bóng dáng của phái nữ với người đẹp, như những cánh hoa mềm mại vươn lên trước gió đang nở rộ vào buổi bình minh, những ngày đó là cả một khung trời nắng hồng tuổi thanh niên những giây phút mơ màng hão huyền, giờ nầy chỉ còn lại nước mắt của người già yếu hoen trên mi, rơi xuống gò má nhăn nheo, hụt hững mỗi hơi thở là một kiếp người, hết sức bối rối tâm thần khi chuẩn bị mang theo hành trang về bên kia thế giới. Thế giới ngày nay thay đổi qúa nhanh và qúa nhiều, con người cần phải thức tĩnh càng sớm, càng nhanh, càng tốt với số tuổi gần đất xa trời, với hình hài nhỏ bé không gánh nỗi những ngang trái, những hệ lụy thế lực nghịch cảnh chướng duyên của xã hội hiện nay. Nhớ lại thời chinh chiến, hình ảnh và những tiếng long trời lỡ đất của đại bác hằng đêm vang cả một gốc trời, tiếng gầm thét của những con chim sắt tung mây lướt gió ngoài mặt trận để ngăn bước quân thù, những quả mìn xé nát màn đêm trong phòng tuyến còn văng vẳng đâu đây, đã hằn sâu trong ký ức của người lính già. Tôi rời quê hương, khi tuổi vừa ba mươi coi như nửa đời người không than trời trách đất, mang theo cuộc chiến đã tàn và một đất nước chỉ còn trong tâm tưởng. Con đường chúng ta trong tương lai còn rất dài và rất gian khổ, thế hệ thứ nhất đã mỏi mòn rồi, những người ở lứa tuổi chúng tôi chỉ còn sống trong giấc mộng trầm kha của thời xa xưa, niên lão sống về quá khứ. Những chuyện xảy ra ở chiến trường mấy mươi năm về trước, tôi không thể nào quên được. Lý tưởng, niềm tin, niềm hân hoan sau những trận chiến thắng và cả những nỗi kinh hoàng khi phải đối diện với cái chết của đồng đội chưa bị phai mờ, cho dù tôi đã bước ra khỏi cuộc chiến hơn bốn mươi hai năm.

Các bậc cha mẹ, xin đừng coi con cái là điều quan tâm duy nhất trong cuộc đời, đừng vì con cái mà khép lại cánh cửa giao tiếp với xã hội, cũng đừng vì con cái mà bỏ lỡ niềm đam mê sở thích của bản thân mình. Chúng ta không mong cầu con cái trở nên hoàn hảo, cũng không cần chúng phải nuôi dưỡng khi về già, chỉ cần chúng có thể sống độc lập và giữ trọn lòng hiếu thảo với cha mẹ, vậy là chúng ta đã làm một người cha, một người mẹ đáng qúy và thành công rồi đó. Không bi quan nhưng lại rất thực tế, khi về già chúng ta đừng do dự phải chuẩn bị tư tưởng là sẽ vào nursing home là một nơi tiện lợi nhất, hợp tình hợp lý nhất, không cần phải suy nghĩ đắn đo thêm nhức đầu, nhức ốc chúng ta chỉ theo những người đi trước đã đi qua một cách thoải mái và thanh thản.

Luôn có những tia sáng hy vọng dành cho những người may mắn được góp mặt trên cõi đời này dù cuộc đời có bị vùi dập đến đâu đi chăng nữa cũng cảm thấy thỏa mãn và bằng lòng khi mình sắp từ giã cõi tạm, tâm hồn lắng lại như chiếc lá vàng đang lìa cành trước gió  đông một đời trốn chạy qúa khứ nay phải trốn chạy trách nhiệm và bổn phận đối với quê hương tạo vết cắt vô hình trong tim, trong ốc tôi không cầm giữ được trong mình, nên bật thành tiếng nấc nghẹn ngào đang quằn quại và giẫy giụa trong tâm trí mặc dù đang ở nhà cao cửa rộng, nằm trên chăn ấm nệm êm, ở bên ngoài căn nhà ánh nắng mùa Xuân lấp ló, rọi qua những tàn cây tạo thành những vạt nắng lung linh trên các bãi cỏ xanh, những màu đỏ trắng vàng rực rỡ của các loại hoa trái mùa đang nở rộ để đón Xuân, trước ngõ vào, cây mai đứng sừng sững rụng hết lá đang đâm nụ chuẩn bị nở hoa để đón chào Xuân Mậu Tuất.

Thời gian qúa lâu, tôi cứ tưởng trời đất đã xoá mờ cuộc chiến điêu tàn mà tôi đã traỉ qua, tôi không khơi dậy một niềm đau, không nhắc lại một nỗi nhớ nhưng tâm tôi không giấu được một qúa khứ đau thương, trong lòng buồn tê tái con tim đau nhức nhối, nhưng tâm hồn tôi cố che giấu cảm xúc nên bình an thanh thản khi tuổi xế chiều. Giữa không gian thê lương cố hữu, ở nơi chôn cất nỗi buồn man mác, chiếm hữu tâm hồn người viễn xứ, tự hỏi lòng mình tôi đến từ đâu?./.

Nguyễn Trà

 

Comments are closed.