Tết Nguyên Tiêu Nhớ Bạn

TẾT NGUYÊN TIÊU NHỚ BẠN

Tác giả: K1A Đặng Ngọc Thanh Hải

Tháng Tám năm 1964 trường Kiểu Mẫu Huế tuyển sinh khóa đầu tiên giáo dục theo chương trình tổng hợp.
320 cô cậu thiếu niên tuổi 11, 12, 13, 14, 15.
Xúng xính đồng phục xanh, cặp sách mới hoan hỷ tựu trường.
Giữa những người bạn gái trai từ các miền quê Thừa Thiên, Quảng Nam, Quảng Trị hay giữa kinh thành Huế,
BẠN nỗi bậc với vẻ khôi ngô, với má hồng, da trắng.
Nét tuấn tú của một chàng Tống Ngọc, Phan An.
Những rụt rè ngày đầu rồi cũng qua nhanh,
Chúng mình trở thành những người bạn đồng khóa, đồng môn thân thiết.

Những buổi sáng, nghỉ hai tiết sau, xe đạp đèo nhau về nhà thầy Vĩnh Tiên tắm sông thôn Vỹ Dạ.
Bơi qua bên tê nhấm nháp quả bắp Cồn mới luộc ngọt thanh .
Hay kéo bộ lang thang dọc Nguyễn Thị Giang ghé ăn chén chè Chùa.
(Trên cung đường nớ có cô em nhỏ K5 bạn không bao giờ quên được nhỉ?)
Những buổi chiều nghỉ học hẹn nhau đến trường rồi cùng kéo nhau đi dọc Hùng Vương về An Cựu, Đến nhà Nguyễn Đăng Triều nhờ cậu Đạt giải giúp cho mấy bài toán khó của cô Sa,
Hay ghé nhà Phan Thị Hạnh Tuyền ăn ổi và nghe ông ngoại kể chuyện ngày xưa.
Những buổi tối tập trung nhà Lê Quang Khanh đường Trần Hưng Đạo học nhóm cải nhau chí chóe.
Khuya đói bụng băng qua bên tê đường ăn ổ bánh mì xíu nóng hay chén chè đậu ván,
Và hưởng gió mát công viên Thương Bạc, ngắm trăng thanh soi bóng dòng Hương, nghe tiếng mái nhì vọng lại từ những con đò.
Những ngày Chủ nhật rủ nhau đạp xe lên Ga xem những chuyến tàu.
Rồi leo những bậc đá thanh lên thăm nhà các xếp Ga có con học cùng chúng mình: Phạm Nguyễn Cẩm Thạch và Hồ Quốc Túy.
Và chui rào vô vườn nhâm nhi khúc mía lau chưa róc vỏ nhà Hồ Văn Chậm .
Trưa kéo nhau về căn nhà vườn dọc bờ sông đường Phan Đình Phùng của Trần Ngọc Bảo, ăn bửa cơm chay.
Và bao giờ cũng nhà BẠN ở đường Trần Thúc Nhẫn là nơi chúng mình chia tay.
Ừ, sao nơi chúng mình chia tay lại là nhà BẠN nhỉ?
Tuổi thiếu niên êm đềm trôi qua, tình bạn chúng mình ngày càng gắn bó, chặt bền, chung thủy.

Rồi … tiếng súng, tiếng cà nông, tiếng bom cơn ác mộng Mậu Thân.
Bạn bè chúng mình người ngã xuống chết trẻ oan ức mắt vẫn mở trừng trừng.
Đứa nhảy núi, lên rừng, đứa chuyển trường vào Nam, đứa bỏ học quyết tâm đăng lính.
Ngày gặp lại nhau giữa ngôi trường tan tác.
BẠN vẫn khôi ngô, tuấn tú nhưng mắt đã thoáng nét đăm chiêu.
BẠN ít nói hơn và chúng mình chiêm nghiệm một điều:
Cuộc chiến đang ở sát bên lưng và để tránh xa nó chúng mình chỉ còn biết cắm đầu mà học.
Năm 1970 chúng mình tốt nghiệp, nhận bằng Tú tài Tổng Hợp
Vào Đại học, BẠN chọn trường Khoa Học, lớp dự bị B với ước mơ phát triễn ngành hóa học ứng dụng trong tương lai.
Được hơn 2/3 chương trình, BẠN bay vào Sài gòn ghi danh vào trường Đại học tư mong được hoãn dịch vì lý do học vấn, nhưng dự tính ấy đã chẳng thể kéo dài.
Chiến sự ngày càng ác liệt và lệnh Tổng động viên vào mùa hè đỏ lửa 1972 đưa BẠN bước vào quân ngủ.
Ra khỏi trường Sĩ quan Bộ binh Thủ Đức với chiếc Alpha vàng trên vai BẠN được đưa lên miền cao nguyên đất đỏ.
Về Bộ Tư lệnh Sư đoàn 23 ở Buôn Ma Thuột chưa được mấy ngày, BẠN được trực thăng bốc về Bộ Tư lệnh Tiền Phương.
Ôi Kon Tum! Chiến sự đang nóng dần với Tân Cảnh, Đắc Tô, rồi về tiểu đoàn, rồi về đại đội BẠN ra thẳng chiến trường.
Trên đường hành quân chưa kịp hỏi han nhau, chưa kịp cùng ăn bửa cơm dã chiến đạm bạc.
BẠN phải nuốt ngược nước mắt vào trong, vẫy tay chào đồng đội – chiến hữu,
Đang thoi thóp trên băng ca được chuyển về hậu phương hay đã hy sinh nằm lại giữa rừng.
Rồi cũng đến phiên BẠN với một mảnh pháo vào gan, hai mảnh đạn chui vào lá phổi và bị gãy mất vài chiếc xương sườn .
Nữa đêm thức dậy với vết thương hành hạ, BẠN ngước nhìn bầu trời, ngước nhìn trần nhà quân y viện và chỉ còn nghĩ đến một điều thôi: Cái Chết.
Tuyệt vọng trong cơn đau ống tiêm, ống chuyền BẠN quyết tâm rút hết.
Để quên hết khổ đau, sớm rời cõi vô thường.
Nhưng lời nhắn nhủ của cô gái không quen đã chăm sóc BẠN những ngày nằm trên cáng ở Bệnh viện dã chiến giữa rừng,
Và tiếng khóc nức nở của Mẹ đang tìm BẠN ở Quân Y Viện đã đưa BẠN trở về với cõi sống.

BẠN giải ngũ với vết thương và với bao trăn trở về nguyên nhân cuộc chiến,
về những thương đau, mất mát, về thân phận của riêng mình và quê hương.
Niên khóa 1973 – 1974 BẠN trở lại với giảng đường
Rồi chính biến 1975, BẠN thấy mình bơ vơ lạc lõng giữa những giao hảo bất thường nặng nề chính trị. BẠN sống khép kín hơn và đắm mình vào nghiên cứu khoa học mong ước mơ thời trai trẻ trở thành hiện thực.
Thập niên 1980 sau khi tốt nghiệp đại học ngành Hóa dệt nhuộm,
BẠN cùng người bạn đời thân thương Bích Vân, bỏ công nghiên cứu chất liệu tơ tằm.
Thành công trong nghiên cứu và nỗi tiếng trên thương trường.
Người ta biết đến BẠN với cái tên “Dũng Silk” từ đó.
Trên bước đường ra Bắc, vào Nam, lên Tây nguyên trên “con đường tơ lụa”,
BẠN gặp lại những bạn đồng khóa 1 A Kiểu Mẫu Huế thân thương:
Nguyễn Văn Uynh, Nguyễn Văn Thảo, Trần đình Tăng, Trần Văn Phúc, Phan Thị Hạnh Tuyền, Trần Thị Diệu Hòa, Cao Xuân Thanh Phương,
Va những đồng môn khóa sau: Trương Quang Huế, Lê Văn Hoàng, Phạm Đình Chương, Bửu Ba, Nguyễn Phước Thuật Hanh, Lê Văn Nhân, Trần Thị Tô Châu, Hồ Hoạt, Hà Ngọc Liễn, Huỳnh Hữu Bi, Huỳnh Hữu Trí, Bảo Liêm, Trần Ngọc Hậu, Võ Thị Huyền Trinh.
Rồi Ngọc Túy, Mai Dung, Hoài Hương và biết bao đồng môn đầy ắp chân tình …
Những bàn tay nắm chặt những bàn tay, những tấm lòng kết nối những tấm lòng Kiểu Mẫu: Đoàn Kết –Yêu Thương – Tương Trợ.
Năm 1993 Ban Liên Lạc Kiểu Mẫu Huế ở Sài gòn và các tỉnh phía Nam ra đời, rồi đều đặn
những ngày Chủ nhật thứ ba sau Tết, bạn bè đồng môn lại họp mặt chia xẻ vui buồn.
Năm 2001 BẠN được tín nhiệm làm Trưởng ban, dẫu đôi chút ngỡ ngàng.
Không phụ tấm lòng bè bạn, BẠN đóng góp hết sức mình, cả công lẫn của để bộ mặt Kiểu Mẫu Huế trong mắt bạn bè tại Sài gòn ngày càng tươi đẹp.
Sáu năm làm Trưởng ban Liên lạc và gần mười năm phụ trách Khuyến Học,
BẠN luôn là một trong những người đầu tiên có mặt khi bè bạn gặp khó khăn.
Những đóng góp hiệu quả và với tấm lòng sao Khuê, BẠN đã thật sự trở thành chất keo
kết dính những người bạn đồng môn và BẠN trở thành một trong những người ANH CẢ
Được bao lớp đàn em nhắc đến với tấm lòng trìu mến và ngưỡng mộ.

Tháng Tư 2014, một ngày trước khi lên đường sang Hoa Kỳ du lịch và thăm gia đình,
BẠN, người thân, bè bạn bàng hoàng với kết quả xét nghiệm: Ung Thư Gan do nhiểm siêu vi trong một lần chuyền máu.
Trớ trêu thay, những bịch máu của đồng đội, đồng bào cứu sống BẠN 40 năm trước, ,
ai ngờ lại trở thành kẻ giết người thầm lặng, 40 năm sau lại đẩy bạn vào cõi vĩnh hằng
Chín tháng trời vật vả với những cơn đau, BẠN vẫn lạc quan.
Vừa tích cực chửa bệnh, vừa rong chơi, chụp hình, viết lách.
Trang thư Kiểu Mẫu Huế vẫn đều đặn nhận những lá thư đầy niềm tin yêu cuộc sống
Và những tấm hình những cánh chim bay cao giữa trời xanh từ người gủi: DŨNG-VÂN.

BẠN chụp những cánh chim mà đang nghĩ về con đại bàng trắng với lưởi gươm thiêng của Sư đoàn 23 một thuở ở cao nguyên?
BẠN đang kể về những đô thị hào nhoáng ở Hoa Kỳ mà lòng đang quay quắt nhớ những miền quê Thừa Thiên nghèo khó?
BẠN đang viết chuyện vùng biển Haiwai mà đang mơ bến sông Tiên Nộn?
BẠN đang ở bên xứ người mà lòng đau đáu nhớ quê hương?

Rồi bạn bè ở Việt Nam nhận được tin BẠN sẽ về vào ngày Tết Dương lịch 2015.
Chưa kịp ngỏ lời chung vui thì tin buồn ập tới.
Một ngày – lại một ngày – trước khi lên máy bay về quê hương với bạn bè đang trông đợi.
BẠN nằm lại xứ người ngày cuối năm 31 tháng Mười Hai.
Để lại biết bao tiếc thương, để lại biết mấy ngậm ngùi.
Để Sài gòn ngẩn ngơ, từ họp mặt năm Ất Mùi năm nay không còn nụ cười của “anh chị Cả”
Để Cà phê Thành nội chiều tím Huế không còn dáng cao gầy của BẠN nữa.
Để Ban Mê Thuột, Pleiku, Kontum vô vọng mong chờ bước chân BẠN về thăm lại chiến trường xưa.

Là cánh chim giang hồ, BẠN đã cất cánh bay xa.
Là tấm lụa mềm bỏ lại đám mây xanh BẠN theo gió chiều rơi, rơi, rơi xuống.
Tro cốt BẠN một ngày sẽ vương trên đỉnh đồi Bạch Mã
Xuôi theo dòng sông Hương quê mình ra với biển cả mênh mông
Một chút thôi sẽ lại về với trường Kiểu Mẫu thân thương
Để một ngày về Huế, chúng mình lại loanh quanh thăm lại ngôi trường, xác còn nguyên mà tên đã mất.
Dũng ơi, Dũng ơi, BẠN đã ra đi thanh thản.
Ở tuổi này rồi chúng mình cũng sẽ sớm gặp nhau thôi.
Tết Nguyên Tiêu ngồi nhớ bạn cũ một thời.
Trăng sáng quá Dũng ơi! Mốt BẠN lại Bích Câu với bạn bè, Dũng nhé!!!

 

Comments are closed.