Tiểu Ni

Tiểu ni ơi!

Có lẽ tôi với em chung một tiềm thức
Tôi nhớ rồi, một câu hỏi thốt ra từ tiền kiếp
Hỏi mà không mong cầu được trả lời
Không như Bach trong Toccata thuở đó
Câu hỏi không dành cho kiếp này
Chỉ một tiếng “dạ” là câu hỏi được trả lời
Là ngôi trường trở thành biểu tượng của hiện tượng.
Là hơi thở bay chung quanh linh hồn của bụi phấn
Câu hỏi có một tuổi thọ kéo dài
Đến bây giờ vẫn là xâu chuổi
Được gút bằng sợi chỉ thêu học trò
Liền lạc
Em ở đó
Tôi ở đây
Em lần hạt, tôi cũng lần hạt
Hạt xoay mãi trên đầu mút ngón tay độc thoại
Bàn tay đồi mồi, tóc muối trung hòa
Có tàn nhang của cây nhang đã tàn
Mà hương vẫn quyện nhập hồn từ dạo
Âm vang của câu hỏi
Lăn trên bậc thềm đá rửa
Bậc thềm của ngôi đền tuổi thơ
Như ngôi chùa dành riêng cho trẻ nhỏ, tiểu ni ơi!

Tác giả: phattran
p/s: Hồi nớ Trần Văn Phát K3 có để ý một người K6 NT

Comments are closed.