Ngây Dại

Ngây Dại

Hè sang mấy độ xuân tàn
Hong lên nổi nhớ, thênh thang nổi buồn
Nổi sầu dĩ vãng trào tuôn
Khép lòng bến Ngự bên nguồn suối mơ

Gió mây trăng nước hững hờ
Đường trần mấy nẻo thờ ơ lạnh lùng
Tuổi đời chồng chất mông lung
Hương đời thơm thoảng ngở lòng ước mơ

Thuở xưa ai biết ! ai ngờ !
Đường yêu sao quá ngây thơ tuổi đời
Dịu êm lối mộng không lời
Con tim ngây dại đầy vơi sóng tình

Trăng ơi !soi bóng Thần Kinh
Dấu chân nhẹ bước nghiêng mình bến yêu
Bâng khuâng con nước cô liêu
Trộm về hôn nhẹ tình yêu đầu đời

Dấu chân chim tận cuối trời
Nghe mây than thở ngàn lời xót xa
Đường trần bao nổi phong ba
Tuổi hồng ly loạn đành xa mất rồi

Ra đi trên bốn phương trời
Cành hoa dĩ vãng muôn lời héo hon
Ve ơi! thôi hót..! thôi hờn..!
Phượng ơi! thôi nở mầu son lỡ làng

Thuyền tình tách bến Hương Giang
Trôi theo con nước về ngàn biển khơi
Ước mơ về bến đầu đời
Khẻ neo bến Ngự kết lời yêu thương

Đâu hờn ! Đâu trách cô đơn…!
Tim đâu lổi nhịp..! Đâu vương tơ lòng
Đành ôm giấc mộng hư không
Suối mơ trọn kiếp mặn nồng hương xưa…

Vân Ty K2

Comments are closed.