Chóp Chép

Góc tháng Giêng ___________
Tác giả: K2 Đào Thị Thanh Liên

CHÓP CHÉP …

Trong ngôi biệt thự nguy nga đồ sộ vào bậc nhất của xứ An Nam , các vật dụng đều được dát vàng sáng chói – lóa cả mắt , đặc biệt nhất là gian tiền đại sảnh , hơn cả cung ngai vua chúa của bao đời trước .

Trên tường , bác Lịch ung dung tự tại với vị trí của mình giữa gian phòng khách rộng lớn , chung quanh phòng trang trí bằng các tác phẩm điêu khắc – hội họa hiếm có , vô cùng sang trọng !

Đối diện với bác Lịch nhưng cao hơn một chút là cụ Đồng Hồ , chễm chệ trong khung cũng rực sáng không kém , sau một tiếng cụ lại lắc lư cái mình , ca vang giai điệu hạnh phúc thời gian – chan hòa – ấm áp . Thế nhưng , vào ban đêm cụ được yên ngủ thật êm đềm , không phải hát ca để báo giờ như những đồng hồ khác , một sự nghỉ ngơi tuyệt vời khi cụ có số tuổi bất tận cùng thời gian qua bao đời : từ Thụy Sĩ – Pháp và Hoa Kỳ , tới Việt Nam trong gian sãnh đồ sộ này – nơi đây cụ sống thật bình yên qua hai nhiệm kỳ liên tục .

Trên cao , lủng lẳng giữa trần đại sảnh , cô Ánh Sáng rực rỡ sang trọng trong bộ váy trắng xòe xinh xắn , từng đường hoa văn được dát vàng lấp lánh rất khéo léo , ngắm cô thật tươi trẻ trong từng hạt châu chớp nháy lộng lẫy , kiêu sa .

Một cung điện Hoàng gia đích thực !

Đó là cơ ngơi của một quan to – thật to – không ai bằng !

Chợt nửa đêm , cụ Đồng Hồ thức giấc vì những âm thanh phát ra từ phía cửa phòng ông bà chủ : ” Ú…..ớ.. ! Í….e..m ! E….m…!!!…..”

À ! Thì ra quan to đang mớ ngủ đấy ….Chị Ánh Sáng có nhiệm vụ trong phòng riêng của quan ông quan bà với màu áo dài xanh lam thướt tha dịu nhẹ , mỏng như tơ – chị đang mỉm cười chúm chím khi nhìn xuống thấy quan bà đưa cùi chỏ huých vào mạn sườn quan ông mà la lên giữa đêm khuya : ” Nè , lại chiêm bao ôm chân dài chứ gì ? Sao mà mớ dữ zậy ? ” . Thế là quan ông đau quá nên tỉnh ngủ , mở to mắt quát lớn : ” Lại ăn nói tầm bậy tầm bạ nữa rồi , tự dưng nửa đêm mà kiếm chuyện là sao ? ” —- ” Chớ đang ngủ mà nghe ông mớ em ….em…tui mới giựt mình thức dậy ! ” .

Quan ông bực bội tung chăn bước xuống khỏi giường , tới tủ để rượu tây và thuốc hút hạng sang , lấy điếu xì-gà Cuba đốt lên nghiêng người phì phà vài hơi trên chiếc sô – pha rồi dập tắt cho vào cái gạt tàn mạ vàng bóng loáng . Đó là cách hưởng thụ của ông Dũ từ ngày ngồi ghế quan to , sống – làm việc cách xa quê nhà hơn hai nghìn cây số đường dài . Tằng hắng vài tiếng xong quan ông lên giọng với vợ : ” Vậy thằng N….tổng công ty vàng bạc hôm qua trích bao nhiêu cho phi vụ đó ? ” . Nhắc đến ” quà ” là chiêu của quan ông mỗi khi muốn bịt mồm vợ , quan bà xuống giọng mềm nhũn như đĩa phải vôi : ” Dạ , anh nhắc em mới nhớ – lúc nó đưa anh về nhà và giao hàng xong là em thảy vô két sắt liền , chưa mở ra coi vì còn phải đổ sâm giải rượu cho anh đó ! ” .

Quan bà xúng xính trong chiếc áo ngủ kiểu búp – bê Hàn Quốc , mang đôi dép ngủ Nhật Bản , bước lạch xạch bằng bước đi nặng nề của một người đau bao tử và thoái hóa cột sống , tới góc tường sáng lấp lánh của gian phòng ngủ rộng thênh thang , đưa tay bấm các nút mật mã , khung tường tự động chạy ngang qua bên trái , để lộ phía trong là một két sắt cỡ bằng cái tủ lạnh to cao cũng được dát vàng sáng chói rực rỡ , những nút báo tự động được trang trí bằng bạc sáng ngời cực nhạy . Quan ông có chứng đau nhức đầu mãn tính , đó là kết quả của những tính toán – mưu cao – kế độc …của một con người luôn luôn giành giựt quyền lực đầy tham vọng . Quan ông mở két sắt cũng bằng mật mã và lần nầy cánh cửa vàng khác được bật sang bên phải , cảm xúc của cả hai lộ rõ trong ánh mắt sáng rực , ngập tràn hạnh phúc tưởng chừng như bất tận …

Tủ sắt có bốn tầng – ngăn thấp nhất để VN đồng , từng cọc tiền giấy loại 500.000 chất ngay ngắn và hầu như luôn đầy ắp , không có chỗ trống . Ngăn phía trên tiếp đó dành riêng để cất ngoại tệ , nhiều nhất vẫn là USD , chúng được xếp ngay ngắn nằm trong từng phong bì màu đỏ dày cộm , có in chữ nhủ vàng Song Hỷ trông rất sang và đẹp . Ngăn cao hơn kế tiếp dành riêng để vàng bạc – đá quý – những viên kim cương lấp lánh trong từng cái ô bằng pha lê trong suốt . Ngăn trên cùng để giấy tờ quan trọng , đa số mang màu đỏ , màu hồng của bất động sản …

Đó là toàn bộ tài sản có được của vợ chồng quan to từ công sức lao động , từ mồ hôi nước mắt trầy vi tróc vảy ….. từ bước đầu làm lính lác – với tính tiết kiệm tối đa của cả hai vợ chồng – từ ngày còn ăn độn nằm đất đến bước chân ra làng quan nhỏ , quan to tới bây giờ ….

Vợ chồng quan nhờ tuổi tốt , mạng cao – nên cuộc sống chung rất đồng điệu . Mỗi lần cùng mở cánh cửa tủ vàng , ép phê cao hơn cả hút á phiện , cảm giác no say tuyệt đỉnh luôn nằm trong cơ thể họ . Không say sao được với ngần ấy của cải trong tay ? Vợ chồng quan to thường ăn ngủ rất ít vì họ không cảm thấy đói bao giờ .

Đó là tâm trạng của người giàu – của tỷ phú trên mọi thời đại .

Một hôm chị Ánh Sáng nhí nha nhí nhảnh mách lẻo với cụ Đồng Hồ và Bác Lịch thân thiết rằng : ” Họ còn có nhiều tài sản tận xứ sở Hoa Kỳ nữa đấy ! Cả ngân hàng ở Thụy Sĩ cũng có nữa , còn chỗ gì gì nữa đấy …mà em không nhớ hết các bác ạ ! Nầy nhá , Con cái họ đều cho ra nước ngoài , thêm lũ cháu chắt bên ông bên bà cũng đưa đi tất ! Mỗi đứa một nơi để quản lý các tài sản cơ đấy ! Con họ oách thật , tuổi trẻ mà làm chức lớn ra phết , từ quan trường cho đến lĩnh vực kinh doanh . Bọn cháu chắt ở nước ngoài thì được quan ông trả lương hậu hĩnh , thật ngon đáo để các bác nhỉ !

Em còn nghe quan to bảo với vợ là chuyến nầy quan ông rút lui để hạ cánh an toàn , sau quyết định nghỉ hưu nhàn nhã sẽ đưa nhau sang Mỹ , chữa chứng bịnh đau bao tử của quan bà và đau đầu kinh niên của quan ông . Vợ quan luôn luôn gật đầu đồng ý vì quan chồng là người mưu ma chước quỷ ít ai sánh bằng trong làng quan đấy các bác ơi ! ” …..

Chị Ánh Sáng nghếch mặt tự hào vì ta đây biết tất tần tật chuyện nhà quan to .

Bác Lịch cũng nhiều chuyện không kém : ” Hôm qua tôi nghe mấy thằng chăm sóc cây cảnh đang tỉa cành nhặt lá chậu mai ” khủng ” giữa gian sảnh vừa kháo nhau : ” Phen nầy quan to rút lui khỏi cuộc chơi rồi , sống hưởng nhàn thoải mái , giao việc lại cho quan ” Lúi ” đồng nghiệp . Quan to tha hồ hưởng tết phú quý chúng mày nhỉ ! ” . Bác Lịch thảng thốt kêu lên :

” Ôi ! Quan nào cũng là quan , mong sao các quan mới lên đời , sống – làm việc , có tí TÂM cho dân nhờ là quý hóa lắm rồi ! ” .

Cụ Đồng Hồ có vẻ ” sống lâu ra lão làng ” , cụ cau mày với chất giọng Tây nói tiếng ta : ” Sao các bác ngây thơ hồn nhiên thế ? Moa nghĩ quan nào cũng vậy thôi , tiền bạc châu báu tự nhiên đến có ai từ chối bao giờ ?

Cứ thế quan sau tiếp nối quan trước , bổn phận của dân là dâng hiến , việc quan làm là quản lý các của cải ấy để luôn luôn tiến lên TẦM CAO MỚI mà lị ! Nhưng có ai được ngồi ghế quan mãi đâu ? Phải luân phiên nhau mới công bằng chứ ! Kẻ ăn người nhịn ắt phải có chiến tranh lạnh , rồi sẽ diệt nhau trong âm thầm . Ôí giời giời ! Nhưng tới lúc xuống ghế quan trở lại dân thì cái anh phó thường dân còn oách hơn đấy nhỉ ! Cuộc đời ” Lên voi xuống chó ” là vậy phải không các bác ?”

Ngoài kia , ông Mặt Trời đang dần cao … tỏa ánh sáng đến muôn loài . Duy nhất – chỉ có TÂM con người là không thể rọi sáng bằng ánh Mặt Trời mà thôi !

Ôi ! Chuyện đời AN NAM !!!

Comments are closed.