Nhớ

Góc tháng Mười hai ______

NHỚ…

Tác giả: Đào Thị Thanh Liên K2

_Anh nói răng ? HUẾ năm ni ít lạnh à ?

Em nhớ ngày nớ vui thiệt ! Cuối tháng 11 là bọn bạn Em rủ reng nhau đi chọn màu len để đan áo . Mỗi đứa mỗi kiểu , chuẩn bị mặc vào dịp Noel . Tất nhiên là dấu Mạ , u chao y – Mạ mà nghe nói rứa là không chịu mô ! Mà nhớ lại cũng thấy lạ , ngày còn nhỏ có biết cái chi , chỉ nghe người lớn la thì không dám , nhứt là Mạ . Nhà mình có thờ Phật , chơi với đứa mô Mạ cũng hỏi ” Hắn đạo Phật hay Công giáo rứa con ? ” , có khi Em cũng nói đại ” Dạ Phật giáo Mạ nợ ! ” . Em thì ngẵng , ưa chơi với bạn có cái thánh giá trên bàn thờ trong nhà , cũng chỉ vì Em rất thích Chúa Hài Đồng nằm nơi hang đá đêm Đông – ui chao là dễ thương ! Trời lành lạnh , nửa đêm thanh vắng nghe tiếng chuông nhà thờ khắp nơi cùng thánh thót mừng Chúa Giáng Sinh … Nhìn mọi người lũ lượt áo quần sang đẹp bên nhau đi lễ mà thèm chi lạ ! Theo ý nghĩ của Em lúc đó thấy họ có một tôn giáo “rất Tây” !

Không nhớ tự bao giờ , cứ tới cuối tháng 11 thì Em lại nôn nao mong ngày Noel , dù Em chưa biết Chúa là ai và có khi mô nữa ! Rứa mới rõ tình yêu thương luôn xuất phát từ sự tự nhiên , không phân biệt phải không Anh ? Em đan được bốn cái áo len lận ! Cái cuối cùng khá đặc biệt , lần đầu tiên Em chơi với bạn trai có đạo Công Giáo . Em ngu ngơ đòi đi lễ ngày chủ nhật , bạn Em chỉ cười mà không giải thích , có thể sợ Em giận , mà Em thì ưa lẩy ưa hờn ( nhớ lại thấy mình thiệt vô duyên ) . Thôi thì cái tình yêu thời con gái đầu đời như con nít chơi đồ hàng . Sau lớn lên Em mới biết ai chưa rửa tội thì chưa được xem lễ ngày chủ nhật . Việc theo đạo Công gIáo ngày đó trong nhà mình thì ngang hàng với bản án tử hình ( Em tự nghĩ rứa ) , cũng chẳng kém chi với ” Gọt đầu bôi vôi ” . Em không dám !

Nói chi thì nói , trời lạnh của Huế ngày xưa răng mà êm đềm dịu ngọt , hai chiếc xe đạp cùng sánh đôi , tới ngang chỗ mô đông người thì một chiếc phải lùi sau lưng sợ gặp người quen ( tội ghê ) . Cứ rứa mà đạp không biết mỏi , rong chơi khắp các nẻo đường . Có khi lên tới lăng Tự Đức chút xíu thôi lại về , sợ Mạ la ” Răng về trể rứa con ? ” , lúc thì đi chép bài , lúc thì tới thăm bạn bị đau…Ui chao là tội !!!

Em thích – đến ngắm mê mẩn những chồi non của cây Bàng trong sân trường , cây chì chi… Diệp hai bên đường Lê Lợi , màu xanh non mướt thay chỗ cho từng chiếc lá rời cành thuở Thu sang . Lạnh cũng là lúc Huế chuyển mình , giữa phố phường khoe sắc ấm đủ màu trong từng cốc cafe mù sương hay khói ? Một nét riêng nơi Huế cũng là đây . Anh nhỉ !

Từ khi đi xa , không phải Em muốn rời bỏ Huế mô Anh ! Mạ ưa nói ” Thuyền theo lái – Gái theo chồng ” là rứa đó ! Em vẫn đau đáu một lòng cùng Huế , giá như được Huế của ngày xưa càng thích hơn ! Nói rứa e mình hơi ích kỷ Anh hè ? Dạ , Huế lúc mô cũng đẹp cũng dễ thương …Bởi rứa có ai đi xa mà không nhớ về ? Mà cũng có người không về được vì muôn ngàn lý do Anh nợ !

Như Em , như Anh – nhưng mình vẫn một lòng thương Huế , thương cái lạnh mùa Giáng Sinh an lành , thương Huế mù sương khi mặt trời còn ngái ngủ , thương Huế với từng vòng quay nhịp nhàng của dấu xe đạp in bóng thời gian , thương Huế trong rúc rích tiếng cười che nghiêng vành nón , thương Huế giữa ánh mắt ơ hờ mà thiết tha trìu mến …đến say say …

Và còn thương nữa … giữa muôn ngàn dấu yêu của Huế – của Anh Em mình . Huế – của chẳng riêng ai ….
Muôn thuở muôn đời …
HUẾ rứa đó Anh ơi !!!

Comments are closed.